Ký ức khó quên của đứa trẻ ngây dại!

Trong cuộc sống, những người bạn của Cô ấy đều nghĩ rằng Cô ấy là người không được may mắn, hay gọi Cô ấy bằng một cái tên khá dễ thương “Thánh Nhọ”, thì bản thân Cô ấy lại tự nhận thấy mình là người cực kỳ may mắn trong cuộc sống. May mắn đã được gặp đúng những người ở đúng mỗi giai đoạn của cuộc đời.
Những năm học cấp I, có lẽ vì Cô ấy còn quá nhỏ nên những kỷ niệm, sự việc khoảng thời gian đó không quá ấn tượng. Cô ấy chỉ nhớ trong đầu 2 ký ức: một chiếc thước gỗ vụt mạnh vào lưng vào năm học lớp 1 và một lần bị đuổi ra khỏi lớp học vào năm học lớp 2 (không biết do quậy quá hay do học dốt quá), chỉ nhớ hình ảnh khóc thút thít chạy bộ ra cánh đồng – nơi mẹ đang đi cấy lúa ở đó.

Những năm may mắn nhất của đời học sinh!

Đến năm học cấp II, cấp III, có lẽ đây là những năm may mắn nhất cuộc đời học sinh.

Vào năm học lớp 6, Cô ấy học với thầy H – người thầy dạy môn Anh Văn của lớp. May mắn khi Cô ấy biết thầy, thầy cũng biết Cô ấy bởi thầy là bạn của chị họ Cô ấy. Thật không may cho Cô ấy khi Thầy cũng là người chứng kiến và biết một phần về gia đình Cô ấy. Năm Cô ấy lên lớp 7, Thầy mở một lớp dạy thêm Tiếng Anh ở nhà. Mặc dù năm học đó Cô ấy không còn học với Thầy nữa, và chắc chắn nếu còn học với Thầy thì Cô ấy cũng không có điều kiện để tham gia vào lớp học thêm của Thầy tại nhà. Rồi một ngày nọ, vào những ngày bắt đầu sang hè, Thầy gọi Cô ấy ra và nói: “Hè này xuống nhà Thầy học Tiếng Anh cùng các bạn nhé”. Cô ấy chưa kịp phản ứng gì thì Thầy bảo: “Đừng lo về học phí”. Bất ngờ, hoang mang nhưng trong lòng rộn rã vì được đi học của cô bé 11, 12 tuổi. Cảm giác lúc đó thật sự khó tả. Đến giờ tìm một từ để mô tả khuôn mặt ngập tràn niềm hạnh phúc của cô bé lúc ấy đối với Cô ấy bây giờ – cô gái tuổi 30 ở độ tuổi trưởng thành – thật khó.

Vào những năm học lớp 7, 8, 9, sau một thời gian đấu tranh, năn nỉ bố mẹ xin học thêm lớp học Toán của một Người Chú – Người Thầy giáo làng ở gần nhà, Cô ấy đã được bố mẹ đồng ý. Đến giờ thực sự mà nói, thời gian đó chính là thời gian Cô ấy bứt phá trong học tập mặc dù trước đó Cô ấy không phải là một đứa học quá tệ ở lớp. Một điều mà Cô ấy ngày đó và Cô ấy bây giờ được giác ngộ rằng: Nếu bạn đang là 1 đứa đứng đầu ở một cái giếng, cái ao làng nhưng nếu bạn không ra sông, ra biển lớn thì bạn sẽ không bao giờ biết bạn là ai, bạn đang ở đâu, và bạn là hạt cát hay viên đá cuội trong cuộc đời này. Quãng thời gian Cô ấy học đây, Cô ấy từ một đứa đang ngồi ở cái giếng, được ra cái ao làng. Cô ấy được học với nhiều bạn giỏi ở nhiều lớp trong trường, thậm chí là các bạn ở trường khác đến học. Đó chính là động lực để Cô ấy càng phải cố gắng nhiều hơn nữa. Cũng hay giai đoạn đó Cô ấy là một người hơn thua lắm 😂.
Rồi những năm đó, nhà Cô ấy có những biến cố xảy đến, nên khoản học phí mặc dù chỉ 15.000đ/tháng nhưng Cô ấy vẫn không thể kịp nộp hàng tháng. May mắn thay, Người Chú – Người Thầy này chưa bao giờ hỏi Cô ấy và chị gái Cô ấy một lần nào về học phí. Cô ấy chỉ cần tập trung học thật tốt, còn về học phí cuối năm khi gom đủ tiền thì ba mẹ Cô ấy sẽ gửi Chú tiền học phí cả một năm học.

Được cái, cuộc sống cũng khá ưu ái và ban cho Cô ấy cái đầu không quá thiểu năng. Cô ấy học cũng ổn và được Chú gom lại cùng một số bạn học khá để dạy kèm thêm những kiến thức nâng cao, giúp Cô ấy có thể tiến xa hơn trong học tập.

Năm học lớp 9, một may mắn nữa lại đến với Cô ấy khi Cô ấy được Thầy V – giáo dạy Tiếng Anh gọi Cô ấy và bảo Cô ấy tham gia vào lớp học Tiếng Anh của Thầy mà không cần lo lắng về học phí. Thầy là người dạy Cô ấy 1 kỳ học năm học lớp 7 và sau đó dạy 2 kỳ học lớp 9. Thực sự, đôi khi Cô ấy cũng thấy có lỗi với 2 người Thầy dạy Tiếng Anh lắm khi học hết lớp 9 Cô ấy lại không tập trung học Tiếng Anh nữa nên đến giờ Tiếng Anh vẫn bập bẹ như thời học cấp 2 🙁.

Bước chân vào trung học phổ thông, may mắn một lần nữa lại mỉm cười với Cô ấy vào những năm chạy nước rút với thời gian để chuẩn bị cho các kỳ thi quan trọng của cuộc đời. Mặc dù đó là thời điểm quan trọng của thời học sinh, nhưng năm đó, Cô ấy không tham gia vào bất kỳ lớp học thêm hay lớp ôn thi nào bởi những khó khăn kinh tế của gia đình. Nhưng Thầy – Người Cô ấy luôn thầm cảm ơn và luôn thầm xin lỗi đã bảo Cô ấy và 2 bạn nữa (giống Cô ấy) đến để thầy dạy kèm, dạy thêm những kiến thức nâng cao để giúp chúng Cô ấy có thêm kiến thức cho kỳ thì đội tuyển HSG và kỳ thi Đại học sắp Cô ấy.

Những năm đó, may mắn Cô ấy có những người Thầy, người Cô chủ nhiệm luôn hiểu và giúp đỡ rất nhiều. Có những người Thầy trong trường biết Cô ấy là học sinh lớp khác vào học chui nhưng lại không lỡ đuổi ra. Và đặc biệt hơn, khi Cô ấy học chui ở một trường khác, Thầy dạy ở trường đó biết, không những nóng giận đuổi Cô ấy ra khỏi lớp mà còn bảo Cô ấy đến lớp Thầy dạy thêm học mà không phải lo về khoản học phí.

Chữ Duyên!

Cuộc sống Cô ấy vậy đó, luôn hữu duyên và may mắn gặp những người cần gặp trong hành trình của mình.
Có lẽ vì những điều đẹp đẽ đó đã thôi thúc Cô ấy muốn được chia sẻ, được truyền cảm hứng đến các thế hệ phía sau. Đó cũng là điều Cô ấy muốn làm như để trả ơn những người đã luôn ở bên và giúp đỡ Cô ấy trong cuộc đời. Và rồi, may mắn lại đến với Cô ấy một lần nữa, khi cô gặp một người anh, người Sếp, người đồng nghiệp cũ. Người này đến để mang cơ duyên chữ “Thầy” đến với Cô ấy.

Một ngày, người anh đó nói với Cô ấy rằng:

“Hằng, em đi dạy đi. Anh thấy em hợp với nghề dạy này lắm đó!”

Và từ đó, từ những bước chập chững với vị trí trợ giảng lớp học thì Cô ấy đã dần dần tiến đến chữ “Thầy” mà Cô ấy đã rất trân trọng!

Trong thâm tâm, ở thời điểm hiện tại nhớ lại những kỳ vọng mà Người Bố dành cho cô ấy ở ngưỡng cửa chọn trường Đại học, Cô ấy muốn nói với bố rằng:

“BỐ! Mặc dù con không trở thành giáo viên dạy Toán như bố kỳ vọng, nhưng giờ con cũng được gọi bằng 2 chữ “Cô giáo” rồi ạ 😀”

(Thực tế là người Trainer thôi ạ, không dám nhận là giáo viên)

Một cảm xúc của ngày 21/11/2022